“Tôi đang ở đâu trên hành trình chạm đến giấc mơ?”
Sài Gòn, 12/12/2023
Chạm đến giấc mơ
VNP30 gợi lại trong tôi nhớ như in từng gương mặt ngày đầu gặp gỡ. Đó là các thầy cô Việt Nam, Hà Lan; đó là chị Chi – thủ thư, chị Nguyệt – thư ký những người đã xem chúng tôi như những người em trong gia đình; đó là các bạn VNPer1 cùng khóa 1 (1994-1996).
Xin cảm ơn tất cả mọi người!
VNP30 ghi dấu sức sống đến hôm nay cũng chính từ giấc mơ của Cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Lưu và Cố Giáo sư Karen Jansen dành cho VNPers và Việt Nam. Đêm nay, đánh dấu sự thành công 30 năm của VNP, các bạn cùng tôi xin tri ân đến hai Cố Giáo sư – nhà giáo đồng sáng lập VNP từ năm 1994.
Ngày ấy, Tôi tuổi 20, thế giới cũng như Việt Nam đối mặt thách thức nghèo đói, bất bình đẳng, xung đột, và phát triển bền vững. Sự học quốc tế những năm 1990 là vinh dự lớn nên sự kỳ vọng từ thầy cô, gia đình, và bạn bè vào chúng tôi là hiển nhiên. Chắc có lẽ tôi cũng như các VNPers cách đây 30 năm đều mong muốn đóng góp cho gia đình và cộng đồng theo những khái niệm đẹp đã học; riêng mình, bắt đầu hành trình chạm đến giấc mơ theo giai điệu và ca từ trong ca khúc Imagine (1) mà tôi đã cùng nhóm The Man Life (2) mê mãi ngêu ngao hát ở tuổi 20 trên căn gác xếp nóng hừng hực hay trong căn hộ với tường ẩm mốc.
Sự học vị nhân sinh chắc cũng phải chịu đựng và sống chung với thực tế nơi các giá trị đạo đức chưa được đặt đúng chỗ do thời cuộc. Tôi đã điều chỉnh để phù hợp nhưng cũng tự nhận thấy mình vẫn dị biệt; giống như Thầy Lưu chia sẻ bị dị nghị khi theo đuổi tài trợ dự án VNP để hỗ trợ Việt Nam. Ở góc nhìn thấu tâm, giá trị bản thân tôi đã được nuôi dưỡng từ gia đình và được định hình trong thời gian ở VNP.
Thế giới hiện thực luôn là thế: vô cảm, tàn nhẫn nhưng cũng đầy tình thương và hy vọng. Sự trải nghiệm theo tháng năm đã giúp tôi thấu hiểu đây là sự lựa chọn của chính mình trong hành trình chạm đến giấc mơ. Chính vì sự lựa chọn “tình thương và hy vọng” nên bất kỳ người con gái nào song hành cùng tôi trong cuộc đời này sẽ chịu thiệt thòi nhiều lắm. Từ đáy lòng mình tôi muốn cảm ơn người vợ dấu yêu bằng lời thì thầm “anh rất yêu em vì em đã chọn anh”.
Tôi tuổi 50, chúng ta vẫn đối mặt nguyên trạng với những thách thức tuổi 20 còn đó nhưng trong tình trạng khẩn cấp và khốc liệt hơn nhiều trong thời kỳ số. Thách thức đó là nhiệt độ toàn cầu tăng tới hạn 1.5 độ, nước biển dâng, rừng nguyên sinh mất dần gần hết, thế giới chìm trong xung đột, siêu giàu, siêu lừa và siêu nghèo không chỉ là khoảng cách mà là khoảng rộng không thể thu hẹp do mất lòng tin. Tôi cũng tự hỏi mình có nên chấm dứt hành trình chạm đến giấc mơ? và cũng tự xác tín trả lời “Oh Không! Mình vẫn tiếp tục hành trình chạm đến giấc mơ cùng những người tích cực đang ủng hộ hoà bình, chia sẻ cơ hội với người yếu thế , ủng hộ cam kết net zero và phát triển xanh bền vững.
VNP đã đi qua 30 năm, như cơn gió thoáng qua nhưng cũng đủ thời gian để nhìn lại, để cảm nhận và để lòng lắng đọng: “Tôi đang ở đâu trên hành trình chạm đến giấc mơ?”
Nhìn lại, các VNPers1-2 mà tôi biết, thành đạt có, thất bại có, bình yên có và mất mát vĩnh viễn cũng có trong hành trình chạm đến giấc mơ.
Nếu nhìn lên, chắc tôi sẽ cảm thấy tự ti trước thành công của các bạn vì quỹ thời gian chỉ còn chút ít để hành động, điều này cảm giác giống như tôi đang đọc điếu văn cho chính mình khi đang còn sống (3). Nếu nhìn xuống, tôi sẽ tự mãn với những tích lũy hư danh và vật chất ích kỷ.
Tôi chọn nhìn xa!
Tôi vẫn tiếp tục hành trình chạm đến giấc mơ của chính mình nhưng lúc này đây tôi không còn một mình đơn độc, tôi đang được đồng hành cùng người vợ dấu yêu, cùng các con tôi-thế hệ genZ, cùng bạn bè tôi và cùng các đồng nghiệp trong các dự án khởi nghiệp. Tất cả chúng tôi đều đồng lòng di xa di cùng nhau (4) để theo cách của mình chèo lái con tàu Việt Nam ra đại dương xanh.
Tôi có thể chưa thực hiện được giấc mơ của mình nhưng thế hệ trẻ genZ như con tôi sẽ tiếp nối để chạm đến giấc mơ giúp tôi. Chắc lúc đó dù ở đâu – thiên đàng hay không gian khác, tôi sẽ mãn nguyện khi lắng đọng theo giai điệu và ca từ trong ca khúc Image.
Chúc thầy cô, các bạn VNPers sức khỏe để thực hiện giấc mơ. Hẹn gặp ở VNP35 – Nhà hát của giấc mơ học thuật vị nhân sinh.
Thân ái,
Vũ Đức Tuấn
Học viên Khóa 1 (1994-1996) của Chương trình Cao học Việt Nam – Hà Lan
(1) Imagine là ca khúc của John Lennon – The Beatles
(2) The Man Life là nhóm nhạc bạn bè của tôi ở tuổi 20
(3) Trích dẫn lời của Sam Atman, CEO OpenAI – ứng dụng ChatGPT
(4) Trích dẫn lời Tỉ phú Warren Buffett
Saigon, 12 December 2023
Reach the dream
VNP30 reminds me clearly of each face from the first day we met. These are Vietnamese and Dutch Instructors; Those were Ms. Chi – the librarian, Ms. Nguyet – the secretary who considered us as younger siblings in the family; those were VNPer1 classmates from the same class 1 (1994-1996).
Thank you all!
VNP30 marks its vitality to this day because of the dream of the late Professor Nguyen Ngoc Luu and the late Professor Karen Jansen for VNPers and Vietnam. Tonight, marking the 30th year of VNP’s success, you and I would like to express our gratitude to the two late Professors – teachers who co-founded VNP in 1994.
That day, I was in the age of 20s, the world as well as Vietnam faced the challenges of poverty, inequality, conflict, and sustainable development. Studying internationally in the 1990s was a great honor, so the expectations from our teachers, family, and friends were obvious. Perhaps I, like the VNPers 30 years ago, want to contribute to my family and community according to the beautiful concepts I have learned; for my own, starting the journey to reach the dream with the melody and lyrics of the song Imagine (1) that I and The Man Life music band (2) singing innocently at the age of 20s in the hot garret or in the old apartment with moldy walls.
The education for human life must also endure and live with the reality where moral values are not in the right place due to the times. I have adjusted to fit in but also realize that I am still different; Like the late Professor Luu, he shared that he was critically jealous when pursuing the VNP funding project to support Vietnam. From an insight perspective, my personal values were nurtured by my family and shaped during my time at VNP.
The real world is always like that: emotionless, cruel but also full of love and hope. My experience over the years has helped me understand that this is my own choice in the journey to reach the dream. Because of this choice for “love and hope”, any girl who has walked with me in this life will suffer greatly. From the bottom of my heart, I want to thank my beloved wife by whispering “I love you very much because you chose me.”
I am in the age of 50s, we have still faced the same status quo with the challenges of our age of 20s but in a much more urgent and severe situation in the digital age. The challenge is that global temperature increases to a critical level of 1.5 degrees, sea levels rise, primary forests are gradually lost, the world is engulfed in conflict, super rich, super deceit and super poor are not just a gap but the width cannot be narrowed due to loss of trust. I also wonder if I should end my journey to reach the dream? and also self-confidently answered “Oh No! I continue my journey to reach the dream with positive people who are supporting peace, sharing opportunities with the weak, supporting the commitment to net zero and sustainable green development.
VNP has passed 30 years, like a passing breeze, but there is still enough time to look back, to feel and to calm down: “Where am I on the journey to reach the dream?”
Looking at the VNPers1-2 that I know, there is success, there is failure, there is peace, and there is the permanent live-loss along the journey to reach the dream.
If I looked up, I would probably feel self-conscious about the success of friends as my little time left for making action, this is the feeling like I was reading a eulogy for myself while I was still alive (3). If I looked down, I would become complacent with my selfish accumulations of vanity and material things.
I choose to look ahead!
I continue my journey to reach the dream, but now I am no longer alone, I am accompanied by my beloved wife, with my sons – the genZ generation, with my friends and with colleagues in the startup projects. We all agreed to go far-go together (4) to steer the Vietnamese ship to the blue ocean in our own way.
I may not have been able to realize my dream, but genZ young generation like my children will continue to reach the dream for me. Maybe at that time in ever where – in the heaven or in the other space, I would satisfy with the melody and lyrics of the song Imagine …
Wishing all Instructors and VNPers (5) good health to realize your dreams. See you at VNP35 – the theater of the academic dream for human life.
Love you all!
Vu Duc Tuan, VNP 1